Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không
Chỉ tuổi thơ là giấc mơ màu hồng
Còn tất cả là mùa đông lạnh lẽo
Không cam chịu cho cuộc đời trêu ghẹo
Bước ra đời chèo kéo với người ta
Mười ba năm cuộc sống phải xa nhà
Tìm danh lợi bôn ba nơi đất khách
Cũng từ đó rũ bỏ hồn thanh bạch
Lòng dửng dưng ai trách cũng không màng
Chỉ muốn làm chàng lãng tử lang thang
Sống cô độc ngang tàng không vướng bận
Phải xây dựng từ đôi bàn tay trắng
Lúc khó khăn cố gắng tự khuyên mình
Ráng kiếm tiền có ngày thấy bình minh
Mặc thiên hạ bảo vô tình ích kỉ
Nhiều khi mệt muốn dừng chân lại nghĩ
Có khi nào đi lạc hướng rồi không ?
Lại phân vân rồi quyết định lấy gồng
Phải bước tiếp dù chông gai hiểm trở
Luôn mạnh mẽ kiên cường không run sợ
Trước gian nan hiểm trở của dòng đời
Lái con thuyền số phận bước ra khơi
Quyết thay đổi cuộc đời sang trang khác
Dù ai trách bảo rằng ta phụ bạc
Bỏ ngoan hiền đổi chác một lần vinh
Có phải đâu là chuyện xấu tày đình
Mà xấu hổ lặng thinh không thèm đáp
Đen với trắng mặc cho đời chà đạp
Sống vững tin bão táp chẳng bào mòn
Với gia đình vẫn mãi mãi là con
Với xã hội thì là hòn đá tảng
Chỉ thương mẹ tuổi già thương con nản
Lại đau lòng da rạn vết chân chim
Tóc bạc thêm lệ ứa nén hơi kiềm
Mong con trẻ ngày đêm xa cách mặt
Nghĩ đến mẹ ruột gan vò đau thắt
Khi tuổi già bệnh tật chẳng kề bên
Ơn sinh tạo con biết lấy chi đền
Tội vô dụng nhân lên thành bất hiếu
Mẹ không trách lòng con thêm nặng trĩu
Mấy năm rồi chẳng chịu ghé về thăm
Cứ đuổi theo ảo vọng hóa sai lầm
Nay buông bỏ tóc râm vài sợi bạc
Nghoảnh nhìn lại cuộc đời là ác mộng.
Thơ Nghĩa Trần